Người hâm mộ đặc biệt

nguoi ham mo dac bietHenry Slesar (Mỹ)

(Truyện đã đăng trên Tạp chí Kiến Thức Ngày Nay số 1064 ra ngày 1.3.2020)

“Đưa mụ già độc địa ấy ra khỏi đây!”, Maxwell St. John gầm lên, đập nắm đấm lên chiếc khay trên giường khiến mấy cái đĩa của bệnh viện kêu loảng xoảng. “Nếu ta nghe thêm một tiếng khóc bù lu bù loa nữa của mụ ta sẽ bục cả chỉ khâu vết thương ra đấy!”

Cô Cassidy, nữ y tá, trông khá sửng sốt, “Nhưng ông St. John, tôi nghĩ ông sẽ vui khi thấy vợ ông. Bà nhà đã chờ hàng giờ liền…”

“Thật ư, Max?” Herb Devon từ phía chân giường nói lên, “Aggie đã lo lắng đến phát bệnh vì ông từ khi bà ấy nghe nói về ca phẫu thuật. Bà ta đã bay cả chặng đường dài từ thành phố Kansas tới đây.”

“Rất có thể trên cái cán chổi của mụ!” Continue reading

Lễ Halloween nhớ đời

10457511_10204016030472670_5275528088451366109_nTác giả: Tim Myers (Mỹ)

Đêm Halloween là thời điểm mà không chỉ có trẻ con mà cả người lớn cũng khoái trá tìm cho mình những trò hù người dựng tóc gáy…

Hãy tưởng tượng nếu bạn đang lảng vảng trong một căn nhà thâm u, xa lạ hòng xoáy của giữa đêm Halloween, chợt nghe thấy những tiếng rít khe khẽ phát ra từ cầu thang tầng trên. Ngay sau đó, bạn nhận ra đó là một giọng rên rỉ của một người đàn bà rồi chóng vánh trở thành tiếng khóc than ma quái đáng sợ. Bạnh toát mồ hôi lạnh nhận ra đang có ai đó – một kẻ không mời mà đến giống mình – đang lảng vảng ngay xung quanh. Và dù không biết kẻ đó là ai nhưng bà ta đang đau đớn cùng cực…

Bạn sẽ làm gì?
Continue reading

Nghi lễ cuối cùng

ẢnhTác giả: Dorothy Francis (Mỹ)

Bạn sẽ làm gì nếu phải lang thang trong nhà tang lễ lúc nửa đêm và còn tình cờ trông thấy một vụ… mưu sát?

Sadie Erin dậm tuyết ra khỏi giày và đi vào cửa sau của nhà tang lễ. Bà đi qua lò hỏa táng, nhà xác và phòng bày quan tài. Lờ đi mùi hăng nồng của chất lỏng ướp xác, bà nhìn lên những bậc thang dốc đứng dẫn vào cửa trước và quyết định đi lên bằng thang máy. Suốt 40 năm làm thư ký kiêm tiếp tân tại Nhà Tang lễ Courtland, lẽ ra đã quen thuộc với nơi này, song bà vẫn cảm thấy bồn chồn lo sợ vì thỉnh thoảng bà vẫn về nhà rất muộn vào ban đêm. Continue reading

Những người xa lạ

Ảnh

Tác giả: Eva Bell (Ấn Độ)

Lắm khi, cuộc đời trớ trêu đẩy ta gặp những người tưởng chừng hoàn toàn không quen biết. Để rồi đến một lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng, trái đất này tròn lắm. Mọi sự đều không nằm ngoài quy luật nhân quả, vạn vật đều xoay vần theo những quỹ đạo đã được sắp xếp sẵn. Mọi khổ đau tan nát, mọi hạnh phúc tận cùng, tất thảy đều bắt đầu từ các tha nhân xa lạ cùng những mối duyên cớ vô thường.

Câu chuyện dưới đây chính là một lát cắt số phận đầy bất ngờ như vậy…

***

Kavitha đi vào màn đêm, đôi mắt phủ ngập bóng tối của cô mê mải dõi theo những điều mình sắp làm. Cô chải, bện tóc mình và cài lên một đóa hoa dâm bụt, choàng vào chiếc sari đẹp nhất, trang trí hai cánh tay bằng những chiếc vòng đỏ và xanh lá, thậm chí vẽ một đốm son trên trán.

“Một lần cuối cùng,” cô nghĩ, “Lần cuối cùng điểm tô như một phụ nữ đã kết hôn.”

Trước khi rời căn chung cư hai phòng trong một khu chawl(*), cô nhìn quanh lần sau cuối để chắc chắc rằng mọi thứ đã được xếp đặt hoàn hảo. Than hồng trong lò sưởi đã được dập tắt hết, chiếc vòi nước duy nhất đã khóa và tấm đệm được xếp chồng lên gọn ghẽ trong một góc. Cô lần tìm những bức ảnh lớn của chồng và con trai. Chỉ trong sáng nay cô đã mua hai vòng hoa gỗ đàn hương để trang hoàng cho chúng. “Ta sẽ đến với cả hai người sớm thôi,” cô thì thầm, “Sẽ chẳng còn nước mắt nữa. Ta đã quyết định rồi.” Continue reading

Những mẩu cáo phó

Ảnh

Tác giả: Dorothy Francis (Mỹ)

Quần kaki. Sơ mi kẻ sọc vuông. Áo len dài tay. Ed Williams đội lên gọn ghẽ bộ tóc giả màu vàng. Không còn mái tóc đen và bộ đồng phục, chẳng ai có thể đoán ra gã ta chính là Edward Williams, Luật Sư tranh tụng của thành phố Kansas. Gã đang luyện tập nụ cười “chàng trai tốt bụng” quyến rũ khiến các cụ bà tin tưởng mời gã vào nhà.

Dòng tít trên tờ báo Kansas City Starthu hút sự chú ý của gã: NHỮNG NHÀ SƯU TẬP ĐỒ CỔ CỦA BA TIỂU BANG RAO THƯỞNG 1000 ĐÔ LA(1). Đoạn chữ in nhỏ viết về những vụ trộm đồ cổ trong vùng, mô tả nhiều món đồ cổ và hơn nữa rao thưởng cho ai cung cấp thông tin để bắt được tên trộm.

Ed mỉm cười. Tên trộm ngu ngốc. Cứ mỗi lần làm một vố, hắn lại càng biến mình thành mục tiêu bị tóm cổ. Mặc dù Ed là một kẻ sưu tập luôn thèm thuồng các món thủy tinh và đồ sứ, song gã tự hào rằng mình luôn trả tiền cho mọi món trong bộ sưu tập. Dù gã chỉ trả một cái giá rẻ mạt so với giá trị của từng món, nhưng tay sưu tập nào mà chẳng có quyền đó, đúng không? Gã chỉ việc giữ những cách thức bẩn thỉu cho riêng mình như một bí mật. Continue reading

Cớm (*) tốt, cớm xấu

Ảnh
Tác giả: Bruce Harris (Mỹ)

Rốt cuộc, cớm tốt, cớm xấu gì thì cũng hơn nhau ở chỗ nhanh tay bấm… cò súng thôi mà!

***

Jack đang ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ sứt sẹo, cúi xuống buộc đôi bốt đã lau chùi bóng loáng của mình trong phòng thay đồ.

“Chúng ta cần nói chuyện, Jack.”

“Chuyện gì?”

Người cộng sự gác giạng chân lên băng ghế. “Nhìn tôi đây này!”

“Xời. Hẳn là nghiệm trọng lắm hả, Figgy. Chuyện gì thế?”

Sĩ quan Manny Figueroa chà hai tay vào nhau. Anh đã có mười sáu năm trong lực lượng cảnh sát. Bốn năm nữa là về hưu. “Tôi đã thấy việc cậu làm với cô gái đó hôm qua. Chúa ơi, Jack, cậu cần một sự giúp đỡ nghiêm túc.”

“Cái gì?” Gã nhìn vào mắt Manny. “Có gì xấu chứ? Cô ta đã chết rồi, chả cảm thấy gì nữa cả. Tôi đảm bảo đó. Chết tiệt, anh đã thấy xác cô ta ư?”

Manny đứng lên và giộng quả đấm chắc nụi vào tủ đồ của gã. Một vài cảnh sát khác nhìn lên. Manny hạ giọng xuống và nhìn mặt gã. “Thật là bệnh hoạn. Cậu đã sờ soạng cô ta. Tôi đã thấy cậu làm vậy. Cậu sẽ không ngừng lại ở đây đâu. Tôi nói cho cậu biết, tôi đã nôn mửa cả đêm qua khi nghĩ tới chuyện đó.”

“Quên phứt nó đi. Cái gì làm rồi thì cũng đã xong rồi. Nếu điều đó làm anh thấy khó chịu quá thể thì anh cứ yêu cầu thay thế một cộng sự khác. Thôi nào Manny, chúng ta là đã chiến hữu xưa giờ thì còn chấp chi mấy chuyện này giữa anh em với nhau.”

“Tôi không thể quên nó được. Tôi có một đứa con gái bằng tuổi đó. Chúa ơi, cậu thật bệnh hoạn và cần giúp đỡ. Cậu cần báo cáo việc đã làm cho đội trưởng.”

“Anh giỡn mặt tôi đấy hả? Không đời nào. Anh chỉ cần quên nó đi và tiếp tục làm việc. Chẳng nguy hại gì. Chẳng đụng chạm ai.”

“Không!” Manny lại bắt đầu cao giọng, rồi chợt nhận ra điều đó và hạ nó xuống. “Nếu cậu không đi gặp sếp, tôi sẽ đi. Sếp sẽ giúp cho cậu. Cậu cần điều đó!”

Gã túm lấy cái áo thun tay ngắn màu xanh da trời của Manny và kéo anh ta lại gần hơn. “Anh là cái quái gì, một gã bác sĩ ư? Chuyện này thực chất là gì đây? Bất thình lình tôi thành kẻ không tốt ư? Còn về những lần anh thấy tôi lấy tiền của bọn cặn bã thì sao, anh có bao giờ hé một lời nào đâu!”

Manny gạt tay gã ra. “Đó là sự khác biệt. Chuyện này khác. Hoàn toàn. Cái kia là tiền bẩn. Còn cậu đã đụng chạm một cô gái, Jack à. Một nạn nhân. Một đứa trẻ vô tội. Điều đó hết sức khác biệt. Cậu có thời hạn đến thứ bảy. Tôi không bỏ lơ chuyện này đâu. Đó là vì muốn tốt cho cậu thôi.” Manny vù như cơn lốc ra khỏi phòng thay đồ.

Một trong những cảnh sát la lên: “Cái quái gì xảy ra vậy? Mọi thứ đều ổn chứ?”. Gã tiếp tục buộc dây đôi bốt của mình. “Ờ, mọi thứ đều ổn cả”.

*** Continue reading

Người hâm mộ số một

forensic_splatter_pillow_1_LargerView

Henry Slesar (Mỹ)

Còn hạnh phúc nào bằng việc có một fan hâm mộ cuồng nhiệt và trung thành nhất, người luôn có mặt mọi lúc mọi nơi, đúng cả thời khắc sinh-tử… Continue reading

Kế hoạch hoàn hảo

burlar

Tác giả:  Kimberly Brown (Mỹ)

Willis Pickney đứng bên trong cửa hiệu mới của gã, Tiệm Trang Sức Và Cầm Đồ Pickney. Gã nhịp nhịp chân và nhìn vào đồng hồ. Hai mươi phút! Chuông báo động cửa hàng của gã đã báo từ hai mươi phút trước mà cảnh sát vẫn chưa tới.

Ở đằng trước, Frieda Harris, nữ nhân viên duy nhất của cửa hiệu, đang phục vụ một khách hàng trẻ tuổi. Lại một tên tồi đang tìm cách cầm cố chiếc nhẫn cưới hoặc vật gia truyền của vợ hắn đây mà, Willis chế giễu nghĩ thầm. Mới làm công việc này một tuần mà gã đã phát ngấy đến tận cổ.

Cuối cùng, một chiếc xe cảnh sát sơn hai màu xanh trắng đỗ xịch bên lề, ánh đèn chớp tắt liên hồi. Một viên sĩ quan mặc cảnh phục vội vã đi vào, mang theo cả luồng hơi lạnh băng giá của mùa đông. Willis dán một cái nhìn ngạc nhiên lên mặt anh ta. “Đừng nói với tôi là cái chuông lại báo động nữa nhé! Đây là lần thứ ba trong tuần rồi đấy!”

Viên cảnh sát thở dài đoạn cho súng vào bao. “ Ôi, lại một báo động nhầm nữa à?” Continue reading

Phía sau cánh cửa

jacobs

W. W. Jacobs (Anh)

Ngọn lửa trong thư phòng đang cháy nhỏ dần giữa một đêm ẩm ướt nhưng ấm áp. Bấy giờ, ánh lửa chỉ còn lập lòe như những mảnh vỏ sò xam xám và chực chờ lụi tàn trong lò sưởi.

Song Trayton Burleigh vẫn cảm thấy nóng bức, đoạn bật dậy khỏi ghế bành, đánh lửa, rút một điếu xì gà từ chiếc hộp bên cạnh bàn rồi tiếp tục ngồi xuống ghế. Continue reading