(Viết cho tôi. Và ngôi nhà cũ..)
Có một khoảnh trời tôi về chiều nay
Đã không còn an yên nữa
Phía dưới những đổ nát và vôi vữa
Là một nếp cửa xanh
Là một chiếc kệ sách
Là vài chấn song gỗ
Đứa cháu nhỏ thơ thẩn chơi bên hiên nhưng buồn lũ rũ
Ngó lên bức tường trống hoác,
Nó lí nhí hỏi : “Nhà con đâu?”
“Người ta đập mất rồi!”
Nó ngẩng cười nhưng đôi mắt non ngơ ngác
Nghe thấy lòng một thoáng tan tác
Thương cháu, cháu tôi!
Một khoảnh chiều thiếu gió nhưng đủ chơi vơi
Tôi nhớ ra mình cũng từng là trẻ dại
Bao nhiêu yêu thương và giận hờn từng bỏ lại
Trên mỗi một tấc đất nơi này
Nơi người lớn bám trụ để sinh cơ lập nghiệp đến hôm nay
Nơi lũ cháu con hè nhau lớn lên trong những bữa tiệc vui ồn ào, rộn rã
Nơi lũ chúng tôi xúm xít nhau giật cô hồn, hò hét đá banh tưng bừng một góc hẻm
Nơi cô đơn tận cùng khi tôi khép khung cửa tiễn chân người
Rồi một ngày mảnh đất này lại được lấp đầy thôi
Rồi chim chóc sẽ lại kéo về vui như cũ
Rồi lũ chúng tôi sẽ lại xúm xít nhau trong một ngày không còn ủ rũ
Nhưng ai sẽ trả cho tôi một khoảnh trời xanh an nhiên của một thời tuổi trẻ
Khi nếp cửa xanh đã thiếu tay người già nhấc khung gỗ nặng tình thâm
Khi chiếc kệ sách không còn ở trên đầu nằm
Khi những chấn song không còn có chỗ giữa bức tường bê tông mới mẻ
Và tôi, đứng đây chông chênh ở nơi đã không còn-thuộc-về-mình nữa
Đếm bước chân lạo xạo trên vôi vữa
Hít cho đầy một nhịp thở rất nông
Rồi ngước to đôi mắt đã ướt nhòe
Để khoảnh trời ấy…
Chảy ngược vào trong…
Yun
Sg chiều tháng 9/2014